Hà Giang Mùa Đá Nở

30/03/2017 02:26 +07 - Lượt xem: 13608

Sống giữa chập trừng mây và núi, ở cái nơi mà “đất không ba bước bằng, trời không ba ngày nắng”, người Mông có câu: “Đời đá hang hốc, đứng ngồi chen nhau, suốt đời cọ cựa, với cái đói nghèo”.

Nơi đây cả cuộc đời một con người họ sống trong đá, quanh năm công việc chỉ có đá với đá, giữa thẳm sâu của đá, trước nghiệt ngã của thiên nhiên là sức sống bền bỉ dẻo dai, là cuộc sống lao động kế tiếp nhau qua biết bao thế hệ của người dân nơi này. Sự khắc nghiệt của đất trời cùng với cái nghèo cái đói chẳng bao giờ dập tắt được khát vọng vươn lên của họ. Nơi đây để canh tác, trồng được cây ngô cây sắn người dân nơi đây đã phải gửi đất trong đá. Gửi cuộc đời mình trong đá. Sống với đá, họ cũng giống như đá. Cứng rắn và thầm lặng. Trên những triền đá tai mèo xám ngoét vẫn phất phơ những chiếc váy hoa xoè của người phụ nữ đi gùi đá trồng ngô. Giữa khoảng không rộng lớn vẫn nghe thấy tiếng lục lạc lẫn âm thanh chói tai của lưỡi cày cào kiết vào đá. Ở vùng đồng bằng, cày đất ruộng còn vất vả, huống chi đồng bào ở đây lại cày cả đá nữa! Cuộc sống của họ chỉ như vậy, quanh quẩn với việc lên núi bẩy đá, tìm đất trồng ngô, mà cũng chỉ có cây ngô mới sống được ở vùng này, nhẫn nại như con người vậy. Dáng đi của họ cứ đổ về phía trước, cặm cụi…lầm lũi. Thức ăn hằng ngày của đồng bào chỉ có mèn mén, quanh năm cũng chỉ có mèn mén. Cuộc sống của họ tuy bao vất vả cực nhọc bộn bề nhưng tinh thần của con người nơi đây lúc nào cũng lạc quan, tươi mới. Ấy vậy mà trước của nhiều nhà vẫn trồng mấy khóm cẩm tú cầu nở bung như mâm xôi, vài cây đào già đến nỗi gốc nó đã sù sì rêu mốc mọc tứ túng, thêm cả những khóm hồng Đà Lạt rộ đỏ và vài cây lê cây mận chắc để chắn gió hoặc lấy bóng mát. Đá đã không phụ công họ đá ấp ủ đất, ấp ủ cây, đá lạnh lẽo đã cứ đến mùa là bung nở những cánh hoa của mùa xuân đỏ thắm làm cho cuộc sống người Mông nơi đây trở nên thi vị vô cùng.

Hà Giang – một bức tranh có cái đẹp hoành tráng của thiên nhiên, nét hoang sơ của rừng già núi đá, có nỗi buồn nghèn nghẹn khi nhìn vào cuộc sống lao động của con người. Mồ hôi chan nước mắt, chua xót bội phần, nhưng tiếng khèn vẫn cất lên từ những ngôi nhà vương nét thời gian, họ cứ sống và làm việc, khắc khổ nhưng đầy thi vị.

Khung cảnh Hà Giang vào xuân như chốn thần tiên cổ tích, như tiếp thêm sức lực, tiếp thêm nguồn sống cho đồng bào Mông nơi đây bước tiếp những bước đi trong cuộc đời vốn đã vô cùng khó khăn của mình ở nơi tưởng chừng như lạnh lẽo chỉ có đá với đá.

 




Bài xem nhiều